Đa cấp...chuyện giờ mới kể! (phần 1)

Gần đây, câu chuyện xoay quanh loại hình bán hàng đa cấp có vẻ đang là một chủ để khá là nóng trên các mạng xã hội và các trang báo. Hết loạt phóng sự trên báo điện tử VTC về đời sống “bầy đàn” của những thành viên công ty đa cấp Lô Hội cho đến gần đây nhất là vụ việc các thành viên “mặc vest đen” của công ty Thiên Ngọc Minh Uy đánh người.

Vậy bán hàng đa cấp nghĩa là gì? 

Theo wikipedia thì: "Kinh doanh đa cấp (tiếng Anh: Multi-level Marketing Tiếp thị đa cấp) hoặc Kinh doanh theo mạng (Network Marketing) hay Bán hàng đa cấp (tên gọi thông dụng tại Việt Nam) là thuật ngữ chung dùng để chỉ một phương thức tiếp thị sản phẩm. Đây là hoạt động kinh doanh/ bán hàng trực tiếp đến tay người tiêu dùng, họ có thể trực tiếp đến mua hàng tại công ty (hoặc qua một nhà phân phối duy nhất) mà không phải thông qua các đại lý hay cửa hàng bán lẻ. Nhờ vậy, hình thức này tiết kiệm rất nhiều chi phí từ tiền sân bãi, kho chứa, vận chuyển hàng hóa, khuyến mại, quảng cáo và các chương trình tiếp thị khác. Số tiền này thay vào đó, được dùng để trả thưởng cho nhà phân phối và nâng cấp, cải tiến sản phẩm (do đó chất lượng sản phẩm của các công ty tiếp thị đa cấp thường cao và liên tục được nâng cấp). Đây là phương thức tiếp thị tận dụng chính thói quen của người tiêu dùng: khi sử dụng sản phẩm, dịch vụ tốt thường chia sẻ cho người thân, bạn bè và những người xung quanh. Nhà phân phối có vai trò như những đại lý. Họ dùng những kết quả sử dụng của bản thân và những người quen biết để thu hút khách hàng. Qua việc làm đó họ đem về lượng khách hàng cho công ty và bản thân họ. Ngoài ra họ còn có thể tìm kiếm những đối tác khác để có thể trở thành nhà phân phối cùng làm việc với mình, việc này được quản lý bằng mã số. Khi đó, mã số của một nhà phân phối mới được kết nối với mã số của người bảo trợ (tiếng Anh: Sponsor) của anh ta. Tại Việt Nam, đã xuất hiện nhiều biến tướng của kinh doanh đa cấp, sẵn sàng lách luật để lừa đảo người tham gia"

Những sự việc mình đã nếu ở đầu bài chỉ là một trong những góc tối của các công ty tự gán cái mác "đa cấp". Vậy tại sao nó vẫn cứ tồn tại mãi vậy? Tại sao vẫn có rất nhiều người bị “lừa” tham gia vào loại hình kinh doanh này? Tại sao…
Câu trả lời thì mình xin phép để dành cho các bạn nhé, thực ra thì hôm nay lên đây cũng chỉ để kể với nhau câu chuyện cũng là một cái “kỷ niệm” cho cái đời sinh viên của mình. À mà nhân tiện, các em mới bước vào cuộc sống SINH VIÊN thì hãy nghe lời anh và cảnh giác trước những thứ phù phiếm mà kinh doanh đa cấp vẽ ra trước mắt các em nhé. Hãy luôn để trong đầu một ý nghĩ: “Không ai có thể kiếm tiền một cách dễ dàng và trong một thời gian ngắn cả, tất cả đều là mồ hồi và công sức bỏ ra cho sự nỗ lực và đam mê. Thành quả đó là những đồng tiền đáng quý!

Thôi, không dông dài nữa, vào vấn đề chính thôi…

Phải nói thẳng ra là mình cũng đã bị lừa vào một cuộc “kiếm tiền” của Thiên Ngọc Minh uy (TNMU) – cái tên nghe khá hay phải không nào? Đó là năm thứ nhất của đời sinh viên, mà các bạn biết rồi đó, sinh viên xa nhà, bắt đầu một cuộc sống tự lập – trái đất này là của chúng mình rồi. Sướng chứ, được làm gì thì làm, ăn lúc nào thì ăn mà ngủ lúc nào thì ngủ chả lo ai quản cả. Lần đó cũng khá là bất ngờ khi mà một thằng bạn từ hồi cấp 3 – không mấy khi liên lạc – lại nhắn tin hỏi han mình(!). Sau đó thì nó mời mình đi tham gia một triển lãm hay hội nghị gì gì đó về Công Nghệ Thông Tin và nó có 2 vé mời nên muốn mời mình đi – chuẩn bài kinh khủng, mình học CNTT mà, nghe thấy hội nghị thì cũng máu lắm nên OK luôn.
Lần đó đi tận sang Nhổn thì đến nơi.  Cũng khá là hào hứng vì ban đầu bước vào khuôn viên đã đập ngay vào mắt đó là một tòa nhà khá là to, được trang hoàng nào bóng bay, nào lẵng hoa, băng rôn khẩu hiệu các kiểu, thêm nữa là nhạc đập xập xình…ra dáng một hội nghị đấy. Tiếp theo đó thì ấn tượng thứ hai của mình đó chính là con người ở đây, phải công nhận, họ - những thanh niên đa cấp – quá đầu tư về khoản bề ngoài của họ nên họ đã thành công ngay bước đầu.  Mình được dẫn vào và được giới thiệu qua một vài anh chị ăn mặc bảnh bảo, toàn trai xinh gái đẹp cả, họ không tiếc nụ cười và những cái bắt tay. Nhưng cái điều quan trọng nhất đó là những lời giới thiệu “sắc lịm” của thằng bạn tôi. “Anh A cũng là người ở Yên Bái mình đó, năm nay anh ấy mới 24 tuổi thôi nhưng giỏi lắm rồi. Mỗi tháng anh ấy kiếm hàng chục triệu!”. Mình nghe mà không tin nổi vào tai nhưng nói thật các bạn ạ, nhìn vẻ bề ngoài anh ấy thì các bạn sẽ tin cho mà xem. Họ giỏi ở chỗ đó đó!
Tiếp đó là màn để lại CMND trước khi vào cửa. Thực ra cũng hơi bất tiện, mình hơi chần chừ nhưng cũng để lại để thử tiếp tục xem “hội nghị” này có gì mà…đông thế không biết. Quên không tả cảnh cho các bạn..nhưng mà tóm gọn một từ thôi nhé…đông!  

 Khi cái đuôi cáo đã lòi ra!


 Nếu bạn là một người không vững lập trường - mà đa phần sinh viên năm thứ nhất, học xa nhà và lại mới được tiếp xúc với một môi trường mới nên rất dễ bị ảnh hưởng theo tâm lý đám đông và dễ bị choáng ngợp bởi những cái đẹp được phô ra bên ngoài.
Đến lúc này, mọi người được dẫn vào một khuôn viên tựa một khu vườn trong nhà vậy. Một dàn nhân viên "công ty" đang đứng xếp hàng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, sực nức mùi nước hoa và...một nụ cười luôn hé, thế giới vẫn quay... Đùa đấy, không phải bài hát này đâu. Âm nhạc nổi lên cũng là lúc các nhân viên kia bắt đầu bài....thể dục nhịp điệu buổi sáng trước khi bước vào một ngày làm việc. Bên ngoài là những tiếng hò reo cổ vũ (toàn của các thanh niên đa cấp cả), rồi nào là chụp ảnh, nào đứng nhìn chăm chú...thậm chí chạy vào tập cùng! Thực sự lúc đó mình chỉ cười khẩy một cái, mình có một cái cảm giác có gì đó hơi lố ở đây. Phải thôi, mình không tin một "hội thảo CNTT" theo như lời thằng bạn mình....lại có cái tiết mục...kỳ cục như vậy!

Tiếp theo đó, các bạn trẻ được các nhân viên dẫn vào một hội trường lớn, có lẽ là nơi để hội nghị diễn ra đây. Niềm tin trong mình lấy lại được một chút. Các bạn trẻ cũng bắt đầu lũ lượt kéo vào tìm chỗ ngồi cho mình, có một điều hơi lạ là...các nhân viên của công ty thì sau khi các bạn trẻ vào là cũng tự động đứng dàn hàng chặn luôn lối ra vào! 
Điều đập vào mắt tất cả mọi người ngay khi bước vào hội trường đó là một màn hình cỡ lớn và đang phát những hình ảnh về hoạt động của công ty. Chà, phải công nhận là hoạt động của họ có vẻ rôm rả quá. Những hoạt động nhóm ngoài trời...tạo cho người xem một cảm giác họ là một tập thể lớn, mạnh và rất gắn bó! Cũng phải thôi, hội nghị im lặng để dõi theo điều thú vị nhất lúc này mà cái hội trường rộng lớn đó đang có - cái màn hình. Người thì xì xào bàn tán, người thì cười, người thì hò reo theo mỗi khi những nhóm người trên màn hình hò reo. Nhưng tất cả được cô đọng lại trong tiết mục cuối cùng...có lẽ đó là con bài chiến lược của họ. Chả phải ngẫu nhiên đâu mà họ để cho các bạn vào đó ngồi đợi với cái màn hình...họ muốn chúng ta xem họ làm những gì, họ muốn chúng ta thấy: "Trời, họ là một công ty lớn. Họ thật đoàn kết với nhau. Thật là thích quá đi mà!" - Tiết mục át chủ bài đó chính là tiết mục trao tiền lương và thưởng cho các nhân viên của công ty. 
Còn những chiêu trò gì nữa của những người tự cho mình là "những người thành đạt" - những nhân viên đa cấp -nhằm lôi kéo và dụ dỗ những bạn trẻ đi theo con đường "lừa đảo"? Sự phù phiếm và dối trá của họ sẽ dần dần được phơi bày rõ ràng hơn trong bài sau của mình. Rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét