Tháng tư hạnh phúc

Filled under: ,

Tháng tư có ngày tôi hiện hữu trên cõi đời này. Sinh nhật của đứa trẻ quê nghèo không nến, không hoa, không bánh kẹo, tôi chỉ lặng lẽ trốn mẹ chạy lên ngọn đồi sau nhà, hái một bông hoa mua cài lên mái tóc và tự ngắm mình.


Tháng tư, những ngày đầu hạ, nắng không còn hanh hao cũng không quá đỗi gay gắt. Mùa này, chắc trên triền đồi sau nhà của mẹ bắt đầu nở những chùm hoa mua đầu mùa tím ngát, màu tím trải dài theo suốt tuổi thơ tôi. Suốt một thời đầu trần chân đất, rong ruổi khắp các ngọn đồi để tìm hái về những bông hoa mua đẹp nhất, tôi yêu màu tím miên man đó, như thể nó là một phần tâm hồn tôi.



Tháng tư, những cơn mưa bất ngờ chợt đến, chợt tan như tâm hồn của nữ sinh vui buồn lẫn lộn. Cơn mưa đủ gột rửa bầu không khí tinh khiết hơn, trong lành hơn. Tôi yêu những cơn mưa đủ làm con người ta ướt át, thích cảm giác một mình đi dưới mưa ướt lem đầu tóc, để cảm thấy lòng thật nhẹ nhàng, thích cảm giác ngồi một mình trong đêm, nghe tiếng mưa rơi lách tách vào cái chậu nhỏ mẹ hứng dưới mái hiên.

Tháng tư, những vạt nắng dịu dàng chiếu sáng cả không gian nhưng không hề oi ả. Những vạt nắng đã tô điểm cho triền đồi hoa mua tím của tôi trở nên lung linh, huyền ảo hơn. Nó là tất cả tình yêu tôi dành cho mảnh đất này, mảnh đất quanh năm bão bùng nắng gió nhưng vẫn vươn lên như nụ hoa mua tím ngát đêm hè.

Tôi yêu tất cả những gì thuộc về tháng tư, hay đó là vì tôi yêu chính mình. Tháng tư có một ngày vô cùng đặc biệt, ngày tôi hiện hữu trên cõi đời này. Sinh nhật của một đứa trẻ quê nghèo không có nến, không có hoa, không có bánh kẹo, tôi chỉ lặng lẽ trốn mẹ chạy lên ngọn đồi sau nhà, hái một bông hoa mua cài lên mái tóc và tự ngắm mình. Đón sinh nhật một mình trong lặng lẽ nhưng tôi không cô đơn. Tôi không nhớ đọc được ở đâu đó hay do mình tưởng tượng ra, hoa mua chính là hiện thân của một người con gái thủy chung, dám chết vì tình yêu. Đứng giữa ngọn đồi hoa mua, tôi cảm thấy như các thiên thần đội vương miện màu tím đang mỉm cười chúc mừng sinh nhật mình.

Mẹ không thích tôi như vậy, mẹ nói con gái phải mạnh mẽ để làm chủ cuộc đời, mong manh, lãng mạn quá khó lòng lớn được, sau này lớn lên sẽ khổ. Thế rồi tôi cũng lớn, đi học rồi đi làm, bảy năm rồi tôi rời xa nơi ấy, hành trang mang theo là cả một ngọn đồi hoa mua tím biếc luôn hiện hữu trong tim mình. Những ngày về thăm quê lại không phải mùa hoa mua nở, thế nên cuộc sống có bao đổi thay thì ký ức về một màu tím xa xưa cũng không thay đổi. Tím mênh mang, mênh mang buồn, mênh mang thương nhớ.

Huyền

0 nhận xét:

Đăng nhận xét